Tôi còn chưa nói xong, anh ấy đã ngắt lời tôi: “Sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Tôi cũng không nói nữa, vẫn là câu đó, một là không thân, hai là tính cách của anh ấy rất khó gần, tôi từ nhà anh ấy quay về, vừa mới về nhà, mẹ tôi cũng biết tin đã khóc lớn nói với tôi: “Diệp Tử, con mau đi khuyên anh con đi, vào hang quỷ sẽ mất mạng đó!”
“Con nói rồi, anh ấy không nghe.” Tôi nói.
“Vậy để mẹ đi, thằng nhóc này không biết thương yêu bản thân, là do trong lòng còn oán hận chúng ta.” Mẹ tôi nói.
Tôi lập tức ngăn mẹ lại, vì tôi biết bà có đi cũng không thay đổi được gì, liền nói: “Hôm nay muộn rồi, ngày mai con cùng mẹ đến đó.”
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, khi tôi dẫn mẹ đến đã muộn rồi, trước căn nhà hai tầng của anh trai, có rất nhiều xe, còn có một nhóm người vây quanh, nhưng ai cũng rất yên lặng.
Chúng tôi chen vào, đúng lúc nhìn thấy một nhóm người đang đi về phía anh tôi, xung quanh là một người đàn ông trung niên bụng phệ, người đàn ông này chính là ông lớn có con trai chết đuối ở chỗ chúng tôi mấy năm trước.
Ông lớn đó đi đến trước mặt anh tôi, đưa tay ra nói: “Xưng hô với cậu thế nào đây?”
“Tôn Trọng Mưu.” Anh tôi lại không đưa tay ra như dự định, chỉ nhẹ nhàng đáp.
Ông lớn đó không ngờ rằng anh tôi lại vô lễ như vậy, ông ta thu tay lại rồi nói: "Tên hay, sinh con như Tôn Trọng Mưu, không tồi không tồi. Cậu có thể vào mười hai hang quỷ để tìm xác phải không?"
*Sinh con như Tôn Trọng Mưu: là câu nói của Tào Tháo có ý ngợi khen Tôn Quyền (Tôn Quyền = Tôn Trọng Mưu)
Anh trai tôi nhàn nhạt trả lời: “Phải.”
“Người bị trôi vào đó mấy năm trước, cũng có thể vớt ra sao?” Người đó hỏi.
Lần này anh tôi chỉ gật đầu, không nói lời nào.
“Trong đó có rất nhiều xương cốt, cậu sẽ không vớt nhầm chứ.” Lúc này một người đeo kính đứng cạnh ông lớn lên tiếng hỏi.
Anh trai tôi liếc nhìn anh ta, nói: “Bảng hiệu ở đây, người cũng ở đây, anh sợ tôi nhầm sao?”
“Cậu ăn nói kiểu gì đấy!” Người đeo kính trừng mắt nói.
Anh tôi lướt mắt, không thèm nhìn anh ta. Khuôn mặt của người đàn ông đeo kính đỏ bừng vì tức giận, lúc này ông lớn đã ngăn anh ta lại, nói: "Tiểu Vương, đứng sang một bên."
Nói xong, ông ta nói với anh tôi: “Từ trước đến anh hùng đều rất kiêu ngạo, thấy sự kiêu ngạo của cậu, tôi biết cậu thực sự có bản lĩnh, không dám giấu, thằng con nhà tôi ba năm trước không may chết đuối, bị nước sông cuốn vào trong hang quỷ, tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể vớt ra được, mấy năm nay tôi không thể nào an giấc, nó chết là mệnh của nó, nhưng tôi lại không thể giúp nó nhập thổ vi an nên rất hổ thẹn, nếu tiên sinh có thể giúp tôi chuyện này, nhất định hậu tạ.”
“Mười vạn, tôi muốn tiền mặt.” Anh trai tôi nói.
“Được, thẳng thắn!” Ông lớn phất tay, người đeo kính kia liền cầm một cái túi tới, ông ta lấy từ trong túi ra một xấp tiền lớn, đặt vào trong tay anh trai tôi, rồi nói: “ Tiền không thành vấn đề, nhưng lúc nãy Tiểu Vương cũng đã nói, thi hài trong hang quỷ nhiều vô số, nếu vớt sai, Đường mỗ đây cũng không phải dễ nói chuyện.”
Anh trai vẫy tay với tôi, tôi ngượng ngùng đi qua đó, anh trai đưa tiền cho tôi: “Cầm lấy trước.”
Nói xong, anh trai nói với ông lớn kia: “Tôi cần một thứ.”
“Cần thứ gì?” Ông lớn nói.
Anh trai lấy một cây kim ra, nói với ông lớn: “Tôi cần máu của ông.”
Lời vừa dứt, người ông lớn mang theo liền không phớt lờ nữa, quả không hổ là ông lớn, phẩy tay một cái liền ngăn được cả đám người, sau đó vươn tay ra nói: “Cần cứ lấy.”
Anh trai nhẹ nhàng đâm vào ngón tay giữa của ông lớn, nặn ra một giọt máu rồi chấm vào ngón tay giữa của mình, sau đó đưa vào miệng nếm thử, gật đầu nói: “Đợi tôi.”
Sau đó, anh trai vào trong căn nhà hai tầng của mình, không lâu sau, anh trai cởi trần, khiêng theo một cái bè gỗ đi ra, cơ bắp trên người anh trai rất cường tráng, dáng người gần như hoàn mỹ, cơ bụng sáu múi của anh ấy lộ rõ khi khiêng chiếc bè, cả người anh ấy tràn đầy sức lực.
“Con trai, đừng đi mà!” Lúc này mẹ tôi vừa khóc vừa nói.
“Không sao.” Anh trai đáp.